Người yêu cũ gửi thư khuyên Đặng Hữu Nam

Nội dung viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả.
“Gửi anh Đặng Hữu Nam.
Trước hết, cho em xin lỗi không gọi anh là Linh mục theo chức vụ của anh bây giờ, em chỉ muốn gọi đúng tên anh như những người bạn ngày xưa em gọi. Những ngày này, khi trên mạng FB đưa nhiều tin bài về anh, em cảm thấy bất an, lo lắng. Một vài người bạn nhắn tin hỏi em, có phải anh Nam 36 – ngày xưa đó không? Họ hỏi em vì họ biết ngày xưa em và anh cũng có chút thân quen. Vì những tin nhắn ấy, mà em tìm hiểu về anh nhiều hơn sau gần 15 năm không liên lạc. Anh còn nhớ đến Nguyệt, đến Mai Ưng, đến Anh Đức Cường, Thanh Nga, hay bé Hài nữa… Những người bạn dưới mái trường Đại học Vinh ngày đó. Tất cả chắc đều giống em, đều ngạc nhiên khi biết anh của bây giờ…
  Đặng Hữu Nam thời đang là sinh viên ( Ảnh thứ 2 từ phải qua trái)
Sáng nay em gọi điện cho a, vui khi giới thiệu xong tên anh vẫn nhớ ra em, vẫn hỏi em có ở chỗ đó nữa không? Nhưng dường như anh bận quá mà chưa kịp nói thêm nhiều câu chuyện, những tâm sự như ngày xưa anh em mình vẫn nói với nhau.
Trước hết, em mừng vì anh đã trưởng thành, trở thành niềm hãnh diện của gia đình, như ước muốn của những người theo đạo. Nhưng sao em thấy anh bây giờ xa cách quá, không còn là Đặng Hữu Nam thân tình, chu đáo, quan tâm mà cũng không kém phần lãng mạn. Em vẫn nhớ những bài thơ anh viết, những lần đọc thơ cho em nghe, nhớ những lần tâm sự của anh trước ngưỡng trưởng thành. Ước mong của anh và gia đình là anh sẽ trở thành Linh mục. Lúc đó, em không hiểu lắm về Linh mục, nhưng em chỉ biết anh sẽ là người đứng đầu giáo xứ. 15 năm qua, anh đã là vị Linh mục, nhưng sao bây giờ anh lại làm cho em và những người bạn của anh lo lắng, bất an, khi anh hình như đang ngày càng rời xa tổ quốc, xã mảnh đất quê hương nơi anh đang sống. Em nhớ ngày xưa anh nói, muốn trở thành linh mục, phải nỗ lực học tập không ngừng, anh đã có những bằng đại học, những năm tháng sinh viên đầm ấm, yên bình, được cùng bạn bè sải cánh ước mơ. Chắc lúc đó, anh cũng như em, nhìn cuộc sống thật tươi đẹp, thấy thật ý nghĩa khi mình được ăn học trong một đất nước bình yên. Vậy sao giờ anh lại dùng những tri thức được thầy cô giảng ngày đó, để làm rối lòng giáo dân của mình? Sao anh không làm lòng người bình yên như những ngày xưa? Em vẫn nhớ anh, một người với đôi mắt thân tình, ấm áp, gần gũi…Em mong anh đừng nghe lời lôi kéo, xúi giục mà càng bước chân sai lối, lạc đường. Có vẻ như bây giờ anh đang là người rất nổi tiếng (Vì tai tiếng thì đúng hơn). Em thì vẫn mong anh là vị Cha, vị Linh mục đáng kính mà để sau này những con chiên của anh không oán giận. Em nhớ ngày trước quê em cũng có một vị Linh mục, nhưng ông ấy sống ôn hoà, một lòng vì chúa, vì nước, vì dân. Ngày ông ấy mất, không chỉ những người theo đạo tiếc thương, mà người dân xã em cũng từng đoàn đi đưa tiễn. Em vẫn nhớ dáng người của ông ấy khi em theo bạn đến nhà thờ, vẫn nhớ đôi mắt hiền từ và nụ cười ấm áp trong bộ quần áo đen chỉnh tề.
Anh Nam! Cuộc sống của một vị Linh mục như thế nào thì em không biết, nhưng người dân, dù bên lương hay bên đạo cũng cần yên ổn để làm ăn, đúng không ạ? Thiên tai vốn đã rất khắc nghệt, con người cớ sao cứ phải làm khổ mình thêm. Thay vì kêu gọi giáo dân đi đây đi đó, anh hãy an ủi họ làm kinh tế giỏi, ổn định cuộc sống, con em được đến trường đầy đủ. Nghĩa vụ của mọi công dân Việt Nam trước tiên là phải yêu nước, yêu mảnh đất nơi mình sinh ra, tôn trọng, phụng dưỡng đấng sinh thành mới là đáng sống. Đúng không anh? Nếu chẳng may ai đó đang sinh sống ở vùng đất chiến tranh, mới hiểu cái giá của hoà bình nó quý đến thế nào?
Anh Nam! Em rất muốn bức thư này được chuyển đến tay anh, có lẽ trong suy nghĩ của anh và em có những khác biệt, nhưng cái chung thì chúng ta vẫn nhận ra đúng không ạ? Có những cái đúng, cái sai đều sẽ được giải quyết, có những hậu quả xảy ra ngoài ý muốn không thể ngày một ngày hai mà xong được. Anh hãy cùng nhân dân chung tay, vì một ngày mai Việt Nam phát triển, hoà bình.
Những ngày qua, khi cả nước đang chung tay kêu gọi ủng hộ đồng bào lũ lụt miền Trung, ai cũng hướng về khúc ruột yêu thương, thì cũng là lúc trên mạng đưa những hình ảnh không đẹp của anh, khi lại tiếp tục kêu gọi mọi người đi biểu tình…Là đàn ông, là Linh mục sao anh không sống và làm như vậy đi ạ? Bọn em sẽ ủng hộ, và cầu Chúa cho anh.
Hôm nay, trên các mạng đưa hình anh đi Kỳ Anh, ghi âm những lời anh nói về đất nước mà em thấy xa lạ quá. Vẫn nhớ về anh với chiếc xe đạp thân quen, với những bài thơ viết vội. Người ta nói nét chữ nét người, em vẫn mong anh đi thẳng, sống thẳng với đời, không bị lợi dụng, lôi kéo để làm những điều sai trái. Vì những lời anh nói không chỉ với các con chiên của mình, mà đâu đó quanh anh, những người bạn vẫn theo dõi anh, vẫn mong chờ anh trở thành người đáng kính, một người xứng đáng là bề trên, đứng đầu…như ngày xưa – một Đặng Hữu Nam mà em biết. 
Chúc anh luôn khoẻ. Bình yên!”

Nguồn: FB: NLC

Nhận xét

Đăng nhận xét