Nhân 73 năm thành lập QĐND VN: LỜI VỌNG LÊN TỪ ĐÁY SÔNG HUYỀN SỬ

Nói đến cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước thì không thể không nói đến Quảng Trị; Nói đến Quảng Trị thì không thể không nói tới con sông Thạch Hãn, tới 81 ngày đên đỏ lửa Thành Cổ mùa hè 1972; Và cuối cùng, nói đến sông Thạch Hãn, đến 81 ngày đêm Thành Cổ thì không thể không nói đến 4 câu thơ "tiếng lòng" nổi tiếng của Lê Bá Dương. Lê Bá Dương là tác giả 4 câu thơ nổi tiếng đó. Đây là điều hiển nhiên với mọi người dân Quảng Trị và mọi người lính thời kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Có những câu thơ lay động trái tim người đọc, người nghe. Đượm buồn đậm chất nhân văn về nghĩa tình đồng đội:
Đò lên Thạch hãn ơi, chèo nhẹ!
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm,
Có tuổi 20 thành sóng nước,
Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm.
Khi đọc những dòng này không ai là không day dứt, cảm thấy còn mắc nợ với cha anh. Không biết có ai chung nỗi niềm day dứt theo chiều hướng với tôi không?)
Sau mỗi đêm gần đại đội không về.
81 ngày đêm gần một trăm đại đội!
Các anh vượt sông mỗi khi trời tối
Bờ bên kia theo tiếng gọi cổ thành.
Và giờ đây tất cả hóa vô hình
Máu hòa nước nước sông xanh màu sẫm,
45 năm dưới đáy sông thăm thẳm,
Thạch Hãn bao mùa anh đói lạnh lắm không?
Xương cốt đè nhau lớp lớp chất chồng.
Hoa ngày lễ tràn mặt sông ứa lệ,
Xác đồng đội, sông lở bồi lặng lẽ,
Ai xin ai chèo nhẹ để anh nằm?
Lời thơ buồn, đẫm chất nhân văn,
Với xương máu các anh
 vẫn là chưa đủ.
Dù chèo nhẹ anh cũng không thể ngủ,
Bê bết bùn, cùng đủ thứ tanh hôi.
Các anh kêu đáy sông vọng thấu trời:
Hỡi đồng đội đưa chúng tôi về đất mẹ!
Thức dậy chúng tôi xin đừng chèo nhẹ!
Chậm ngày nào thi thể hóa bùn đen!

Chậm một ngày, lịch sử nợ dày thêm.


Nguyễn Thanh Hiệp


Nhận xét